Thông qua những câu chuyện ngắn gọn, dễ hiểu nhưng ý nghĩa, mẹ không chỉ
mang đến cho thế giới tưởng tượng của bé thêm nhiều chất liệu mà còn
giúp bé dễ dàng cảm nhận những bài học cuộc sống một cách sinh động,
trực quan.
Mùa Giáng Sinh này, mẹ đừng quên kể cho con nghê những câu chuyện kể
mầm non dưới đây để có một dịp lễ vui và cũng đầy ý nghĩa nhé.
Chuyến xe ngày Giáng Sinh
Tôi và anh trai sống cách xa nhau đã nhiều năm vì mỗi người làm việc ở
một đất nước khác nhau. Vào năm tôi 25 tuổi, anh trai đã tặng tôi một
chiếc ô tô mới mà tôi đã ao ước từ lâu.
Giáng sinh năm nay, tôi đã chuẩn bị một món quà đáng yêu để gửi cho
anh. Bước ra từ trung tâm thương mại để lấy xe ô tô, tôi bất chợt nhìn
thấy một cậu bé trông khá lấm lem đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe của
mình. Tôi cất tiếng hỏi: “Cô có thể giúp gì cháu không?”. “Đây là xe ô tô của cô phải không ạ?”, cậu bé lễ phép hỏi tôi.
“Đúng rồi cháu. Đây là chiếc xe cô đã được anh trai tặng vào giáng sinh năm ngoái đấy!”. Cậu bé ngạc nhiên và thích thú hỏi lại tôi: ‘”Cô đã có chiếc xe này mà không mất gì đúng không?”. – “Ừ! Cô không mất gì cả”.
Tôi nhẹ nhàng trả lời chú bé. Tôi nghĩ chắc chắn cậu bé đang thầm ao
ước có được người anh trai giống tôi. Nhưng chú bé chợt hạ giọng nói: “Cháu ước gì mình có thể trở thành một ông anh trai oách như anh của cô”.
Tôi bất ngờ với suy nghĩ của cậu bé và một ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Cháu nghĩ sao nếu cô đưa cháu về nhà bằng chiếc xe này và ngắm nhìn thành phố trong ngày lễ giáng sinh nữa”. “Thật tuyệt ạ! Cháu cảm ơn cô!”, cậu bé trả lời ngay không cần suy nghĩ.
Tôi đưa cậu bé đi một vòng thành phố và trở về nhà cậu bé. Khi dừng
xe đỗ lại trước cửa một ngôi nhà gỗ giản dị, cậu bé ngập ngừng cất
tiếng: “Cháu cảm ơn cô nhiều lắm, nếu có thể cháu có thể xin cô chờ cháu một chút ở đây không ạ?”. Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
1 phút, 2 phút và 5 phút sau, cậu bé đẩy chiếc xe lăn tiến lại phía tôi: ‘Cô ơi! Đây là em gái cháu!’ và quay lại nói với cô bé rằng:
“Cô ấy rất tốt bụng em ạ. Đây là xe ô tô cô ấy được anh trai tặng đấy.
Rồi một ngày nào đó anh cũng tặng em chiếc xe như vậy để em đi khắp
thành phố nhìn ngắm người ta trang hoàng cho lễ Noel. Anh sẽ không cần
phải kể tỉ mỉ cho em nghe nữa, rất tuyệt phải không?”.
Đó là một trong những ngày giáng sinh đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi.
Ông già Noel không mặc đồ đỏ
Hai bố con lái xe xuống khu đô thị để mua sắm. Cô bé hỏi bố:
– Nhiều bạn trong trường nói không có Ông già Noel. Các bạn nói con
là ngốc, khi tin rằng ông có thật, nhưng con tin vào những gì bố bảo với
con, phải không bố?
Xe ghé vào bên đường tắt máy. Cô con gái bé bỏng vẫn đang ngổn ngang bao suy nghĩ.
– Các bạn ở trường đã sai, con yêu ạ!! Ông già Noel là có thật.
Nhưng bố cần kể cho con nghe thêm về Ông. Bố nghĩ con đã đủ lớn để hiểu
những gì bố sẽ chia sẻ với con.
” Ngày xưa có một người đàn ông đi khắp thế giới, thưởng quà cho
những đứa trẻ trên đường ông đi qua. Ông được biết đến ở nhiều nơi với
nhiều tên gọi khác nhau, nhưng tình thương ở trong tim ông thì như nhau,
dù đến bất kỳ đâu. Ông chính là tâm hồn yêu thương tuyệt đối và mong
muốn chia sẻ tình yêu đó, bằng cách tặng quà với cả con tim của mình.
Khi con đến độ tuổi nào đó, ông già Noel thật sự không hẳn phải là người
vào nhà bằng ống khói trong đêm, trước ngày lễ Giáng Sinh.
Tinh thần và cuộc sống thật sự của ông già thần thoại đáng yêu
này mãi mãi nằm trong tim của con, tim của bố, tim của mẹ cũng như tim
của tất cả những người tin vào việc mang lại niềm vui cho người khác.
Tinh thần thật sự của ông Noel là những gì con mang tặng, thay vì những
gì con nhận được.
Khi con nhận thức được điều này và khi nó trở thành một phần
trong con, Giáng Sinh sẽ trở nên thú vị hơn và huyền ảo hơn. Con có hiểu
những gì bố nói không? “
Cô bé nhìn hàng cây phía trước. Cô sợ nhìn vào bố, người từng bảo với
cô rằng Ông già Noel có thật. Cô muốn tin như cô đã tin hồi năm ngoái
rằng Ông Noel là một ông già vui tính, to béo, mặc đồ đỏ. Cô không muốn
phải hiểu khác đi.
– ” Nhìn bố này”– người bố gọi và cô bé quay sang nhìn ông.
Khoảnh khắc đó, cô bé thấy khuôn mặt người cha thân yêu ngời sáng và
cô nhìn thấy trong đôi mắt ông một tình thương yêu không che đậy. Ông
già Noel thật sự, người đã bỏ nhiều thời gian chọn lựa những món quà đặc
biệt, mà cô mong ước trong những mùa Giáng Sinh đã qua, kể từ khi cô có
mặt trên đời này. Ông già Noel đã dùng món bánh mì mà cô đã bỏ công
trang trí, cũng như đã uống cốc sữa nóng do chính tay cô pha. Cô đã nhận
ra niềm hạnh phúc, sự chia sẻ, tình thương. Người bố ôm ghì con trong
vòng tay ấm áp của mình và cứ ôm như thế.
– ” Giờ thì con đã thuộc về một nhóm người đặc biệt. Kể từ bây
giờ con sẽ được chia sẻ niềm vui Giáng Sinh mỗi ngày của năm chứ không
chỉ một ngày trong năm. Từ giờ, Ông Noel đã sống trong tâm hồn con. Đây
là điều quan trọng nhất xảy ra với con, trong cuộc đời mình. Vì bây giờ,
con đã hiểu rằng Ông Noel không thể nào tồn tại, nếu không có những
người như chúng ta, những người khiến ông được sống mãi”.
Tim cô bé muốn vỡ ra vì hạnh phúc. Cô đáp:
-” Thưa bố, con muốn ông sống mãi trong tim con cũng như ông đã
sống trong tim bố. Con yêu bố. Bố là ông già Noel tuyệt vời nhất trên
thế giới này.”
Quà tặng mẹ
Peter năm nay 5 tuổi. Chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đến Giáng Sinh, cậu
bé rất muốn dành tặng mẹ một món quà thật ý nghĩa để mẹ vui. Nghĩ mãi,
nghĩ mãi nhưng Peter vẫn chưa thể có ý tưởng nào, cậu bé cứ thế đi đi
lại lại ngoài trời lạnh. Peter chẳng buồn quan tâm những cơn gió lạnh
đang ùa về, mặc kệ cả đôi giày vải mòn rách với nhiều miếng vá chằng
chịt không thể giữ ấm đôi chân cho chú.
Bố của Peter đã mất từ khi chú lên 2 và từ đó một mình mẹ phải làm
việc từ sớm đến khuya để kiếm tiền nuôi 2 anh em chú. Đã 3 ngày rồi,
Peter vẫn không nghĩ ra món quà tặng mẹ, chú thất vọng và ủ rũ nói cùng
bạn cún con: ‘Mình buồn lắm, mình chẳng được việc như anh Henry mà, mình muốn tặng quà mẹ nhưng mình không có tiền để mua quà’.
Vào đêm giáng sinh, mẹ chú về nhà rất khuya, mẹ tặng anh Henry chiếc
mũ đội đầu và Peter đôi ủng mới. Anh Henry thì lôi ra hộp quà là túi kẹo
dẻo anh tiết kiệm tiền đi bán hạt dẻ để tặng mẹ. Mẹ ôm Henry và nghẹn
ngào nói lời cảm ơn cậu cả. Perter xấu hổ rụt rè khẽ nói với mẹ: ‘Mẹ, con xin lỗi, con không có quà tặng mẹ nhưng… nhưng con có thể tặng mẹ một nghìn nụ hôn được không mẹ?’. Mẹ Peter ôm chầm cậu con nhỏ vào lòng xoa đầu: ‘Con trai, đây là món quà giáng sinh to nhất, ý nghĩa nhất mà mẹ đã được nhận. Thực sự cảm ơn con!’.
Cổ tích Giáng Sinh
Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà
rất nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô
bé không có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy
buồn và cô đơn. Gần nhà cô là một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng
chim hót …và những bông hoa rực rỡ…Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bé bị
bệnh và không thể làm việc được, cô bé bận rộn cả ngày với việc đan len
để sau đó mang ra chợ bán những đôi vớ bằng len, dù rằng ngay chính đôi
chân trần của cô luôn tái xanh vì lạnh.
Gần đến ngày Giáng sinh, cô bé nói với mẹ: “Không biết năm nay ông
già Noel có mang quà đến cho con không, nhưng con vẫn đặt đôi giày trong
lò sưởi. Chắc ông già Noel không quên con đâu phải không mẹ?”. Bà mẹ âu
yếm vỗ về: “Đừng nghĩ đến điều đó trong ngày Giáng sinh năm nay con gái
ạ. Chúng ta chỉ cầu mong có đủ thực phẩm để qua mùa đông khắc nghiệt
này là quý lắm rồi”. Nhưng cô bé không tin rằng ông già Noel có thể quên
cô. Vào buổi tối trước ngày Giáng sinh, cô đặt đôi giày trong lò sưởi
và đi ngủ với giấc mơ về ông già Noel. Người mẹ nhìn vào đôi giày của
con và buồn rầu khi nghĩ đến sự thất vọng của con gái, nếu buổi sáng hôm
sau cô không nhìn thấy một món quà nào trong đó. Năm nay, ngay cả một
món quà Giáng sinh nhỏ cho con, bà cũng không lo được.
Buổi sáng hôm sau, cô bé thức dậy sớm và chạy đến nơi cô đặt đôi
giày. Đúng như sự mơ ước của cô, đêm qua ông già Noel đã đến và mang cho
cô bé một món quà. Đó là một con chim nhỏ bé nằm thiêm thiếp trong
chiếc giày, có lẽ vì đói và lạnh. Nó nhìn cô bé với đôi mắt long lanh và
kêu lên mừng rỡ khi cô vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó. Cô bé nhảy
múa vì vui mừng và ôm chặt con chim nhỏ bé vào ngực mình. Cô chạy đến
bên giường, nơi mẹ cô đang nằm và reo lên: “Hãy nhìn con đây mẹ ơi. Ông
già Noel không quên con và đã mang đến cho con món quà ý nghĩa này!”.
Những ngày sau đó, cô bé săn sóc con chim, sưởi ấm và cho nó ăn. Con
chim líu ríu bên cô bé và đậu lên vai cô trong khi cô làm việc. Khi mùa
xuân đến, cô bé mở lồng cho con chim bay vào rừng nhưng nó không chịu
bay xa, cứ loanh quanh gần nhà cô bé và mỗi buổi sáng, cô bé lại thức
giấc bởi tiếng hót líu lo bên ngoài song cửa sổ….
Bà mẹ nhìn con trong niềm hạnh phúc vô bờ…Vì không muốn làm con thất
vọng, bà đã vào rừng đêm hôm đó hy vọng tìm thấy một thứ gì làm qùa thay
ông noel tặng con, và đã gặp chú chim sắp chết vì lạnh và đói này…
Hoa hồng trong đêm Giáng Sinh
Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh
hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có
đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh
lắm.
Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra
món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra
mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười
rượi.
Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn
đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà
chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng
đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.
Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc
nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà
khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh
rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là
đêm Giáng sinh.
Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các
cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh.
Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người
đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!
Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được
trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay
nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt
gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó
là một đồng tiền sáng chói.
Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế
gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu
tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói
khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền
này.
Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.
“Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.
Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.
Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.
Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một
thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em
gái nó yêu những bông hoa như thế nào.
Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về
với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi
chút lo sợ.
Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông
hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li
ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi
khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong.
“Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay
ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ
không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ
chứ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng
hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng
không nào?”.
Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp
dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó
còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con
trai!”.
Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều
kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở
hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm
một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới
nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang
một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông
hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu. Anh bỗng nhớ lại…
Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy
một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang
thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ
lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói
ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”