Câu chuyện 1:
Trong bản nhỏ miền núi có ông già sống với một đứa cháu trai. Một buổi tối có người gõ cửa.
– Ai đấy?, – đứa cháu hỏi.
– Tôi là giàu có – người gõ cửa trả lời.
– Ông ơi, cháu mở cửa cho giàu có vào nhà ông nhé, – đứa cháu hỏi ông.
– Không – ông già trả lời – ông có cháu ở đây thì đã giàu có rồi, còn cháu cũng đã giàu có vì có ông đây.
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
– Tôi là hạnh phúc – làm ơn cho tôi vào nhà.
Ông già bảo đứa cháu:
– Ta cần hạnh phúc mà làm gì nữa. Hai ông cháu mình sống với nhau thì đã là hạnh phúc rồi.
Một lúc sau nữa lại có tiếng gõ cửa.
– Ai đấy?, – đứa cháu hỏi.
– Tôi là phụ nữ.
Đứa cháu nói với ông:
– Ông ơi, có người phụ nữ gõ cửa nhưng mà ta sẽ không mở cửa ông nhỉ, ta không cần phụ nữ đúng không ông.
Ông già bảo đứa cháu:
– Không phải thế đâu con ạ. Ta nên mở cửa cho phụ nữ vào vì ở đâu có phụ nữ, ở đó có hạnh phúc, tình yêu và giàu có.
————————————————–
Câu chuyện 2:
“Có một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự
tuyển vào một vị trí quản lý tại một công ty lớn. Anh ta vượt qua các
vòng đầu tiên. Đến vòng cuối cùng, đích thân ông Giám đốc phỏng vấn để
đưa ra quyết định cuối cùng.
Ông Giám đốc phát hiện ra một điều từ
CV của chàng trai trẻ rằng trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt
thành tích học tập một cách xuất sắc. Từ trường Trung học cho đến khi
vào Đại học và thi tốt nghiệp, không năm nào mà chàng trai này không đạt
được danh hiệu xuất sắc.
Ông Giám đốc hỏi, “Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”. “Không bao giờ”, chàng trai trả lời.
Ông
Giám đốc bèn hỏi tiếp,”Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh
phải không?”. Chàng trai trẻ trả lời:” Cha tôi đã mất từ hồi tôi được
một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác”.
“Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào?” Ông Giám đốc hỏi. Chàng trai trẻ bèn trả lời, “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.
Ông Giám đốc nghe vậy bèn đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.
Ông
Giám đốc hỏi:” Vậy trước đây có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc
giặt quần áo chưa?”. “Chưa bao giờ”, chàng trai trẻ trả lời, “Mẹ tôi lúc
nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi có
thể giặt quần áo nhanh hơn tôi.”
Ông Giám đốc nghe thấy vậy bèn
nói: “ Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn
tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.
Chàng
trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình vào công ty này rất
cao. Anh ta liền vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa
hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong
lòng bà dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, bà bèn đưa hai bàn tay
mình ra cho chàng trai.
Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay
của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực
hiện công việc của mình.Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn
tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt
những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng
trai cảm nhận được bà mẹ khẽ rùng mình mỗi khi chàng trai rửa chúng
trong nước.
Đôi bàn tay của Mẹ !Đây cũng là lần đầu tiên chàng
trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt
quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học.
Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu
tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh
ta.
Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của bà mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.
Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.
Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại công ty phỏng vấn.
Ông
Giám đốc nhận thấy nước mắt còn đọng trên khóe mắt của chàng trai trẻ
bèn hỏi:” Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở
nhà của anh ngày hôm qua không?”
Chàng trai trả lời:” Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại.”
Vậy anh hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào?” Ông Giám đốc hỏi.
Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:
Thứ nhất: Tôi hiểu được nhờ có mẹ mà tôi có được ngày hôm nay.
Thứ hai: Tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào.
Thứ ba: Tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình.
Ông
Giám đốc nói: Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý.
Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những
người khác, người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn
thành một công việc nào đó, và là người không đặt tiền bạc là mục đích
sống duy nhất của mình. Xin chúc mừng. Anh đã được tuyển.”
————————————————–
Câu chuyện 3:
Nhân ngày 8/3 đến cửa hàng hoa mua 1 bó hoa tặng cho mẹ của anh ta.
Nhưng vì nhà mẹ anh quá xa thành phố nên anh đã nhờ chủ tiệm hoa chuyển
giúp anh bó hoa đến tận nhà của mẹ anh ta, anh ta sẽ trả thêm tiền.
Cùng lúc đó, 1 cô bé chạy vào cửa hàng hoa mua 1 bó hoa ( 10 đô / bó hoa
hồng) nhưng cô bé chỉ có 6 đô trong tay, chủ cửa hàng không chịu bán
cho cô bé mặc cho cô bé hết sức năn nỉ. Anh doanh nhân nói với chủ cửa
hàng :” hãy bán bó hoa đó cho cô bé! 4 đô tôi sẽ trả!”. Sau khi giúp cô
bé xong, anh ta lái xe với 1 tâm trạng vui vẻ vì đã tặng được bó hoa cho
mẹ mình nhân ngày 8/3. Bỗng, két… chiếc xe thắng đã xém đụng vào cô bé
mua hoa lúc nãy.
Anh ta hỏi cô bé:” Tại sao cháu chạy nhanh thế ?”.
Cô bé nói:” Tại vì nhà cháu xa lắm nên cháu phải chạy hết sức để tặng
được bó hoa cho mẹ nếu không qua ngày hôm sau sẽ hết ý nghĩa. Anh ta chở
cô bé về nhà, đường càng ngày càng tối,cuối cùng, cô bé bảo anh ta dừng
lại ở 1 nghĩa trang và cô bé đặt bó hoa lên mộ mẹ của cô bé và ôm khóc.
Sau khi đưa cô bé về nhà của cô, anh chàng lập tức gọi điện nói với
tiệm hoa hoãn việc giao hoa lại và đưa bó hoa đó cho anh ta. Anh ta chạy
suốt mấy giờ liền về nhà mẹ của anh ta.
Anh ta đã rút ra 1 bài học,
mẹ cô bé tuy đã chết nhưng cô vẫn còn nhớ đến mẹ và đến tặng hoa vậy
thì tại sao mẹ anh ta còn sống mà anh không thể đến tặng bó hoa cho mẹ
đươc?